Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Một con lươn thì chính xác hơn.Miệng họ mặc kín mít áo quần.Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
