Ta không thích nổi cáu.Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.Để chỉ ra chúng ta đều khổ.