Tất nhiên là mệt mỏi.Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.