Nhưng mà tôi bỏ học.Bởi bạn là người sòng phẳng.Hạn chế ra ngoài nữa.Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngGiờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.Không biết thì khó trách.Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.