“Anh nghĩ em là người có máu phiêu lưu.Người đó bị rối loạn tâm thần nặng.Họ không kêu ca, cằn nhằn hay có thái độ nóng nảy.Tôi biết anh sẽ nói dối tôi và tìm cách chối, nhưng tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi đã biết.Nếu tôi không thể trông cậy vào anh thì tôi không biết mình sẽ phải làm gì.Câu hỏi mẫu: “Tôi biết anh không chắc chắn về lý do tại sao anh làm vậy, vì thế anh có thể nghĩ đến bất kỳ động cơ vô thức hợp lý nào không?” Câu nói này rất có tác dụng vì nó khiến người đó cảm thấy không phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, rằng người đó không có “ý định” làm những gì đã làm và hành vi đó là vô thức.Có một nguyên tắc then chốt về tốc độ trả lời của một người.“Anh có thể phát biểu xem anh hài lòng với phần nào nhất không?”Câu hỏi mẫu: “Nếu ông giải quyết vụ này, ông sẽ làm thế nào?” Câu nói kỳ diệu này mở ra cửa thoát cho cuộc trò chuyện.Việc tôi được nghe từ phía anh trước rất có ý nghĩa.