Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.Đang định đứng lên đi ăn.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.Đến chỗ học không phải để học.
