Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
