Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.Tiếc là tôi không phải quí khách.Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
