Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.Cái cuối có phần họ nói đúng.Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.