Và cái tương đương nội tại vối không gian là ý thức cho phép các đối tượng của tâm trí hiện hữu.Hiện nay đối với đa số người vô minh, con đường khổ giá vẫn là biện pháp duy nhất.Luôn luôn cộng tác với nó, đừng chống lại nó.Đột nhiên nhận thấy bạn đang hay đã gắn bó với đau khổ của mình có thể là một nhận thức khiến cho bạn thật sự sửng sốt.Từng khoảnh khắc trôi qua, hãy chết đi đối với quá khứ.Chữ Thượng đế đã trở thành một khái niệm đóng kín.Lúc ấy ý nghĩ đó mất đi sức mạnh khống chế bạn và nhanh chóng chìm lắng đi, bởi vì bạn không còn cung cấp năng lượng cho tâm trí thông qua việc đồng hóa với nó.Hoạt động không ngưng nghỉ của tâm trí cầm tù bạn trong thế giới hình tướng và trở thành tấm bình phong mờ đục ngăn cản không cho bạn nhận biết cõi Bất thị hiện, nhận biết cái tinh hoa Thượng đế vô tướng và phi thời gian trong chính bạn, trong mọi sự việc, và trong mọi tạo vật.Thời gian và tâm trí thực sự là hai khái niệm bất khả phân ly.Nó không giản lược cái không hình tướng vô hạn vô biên thành một cá thể hữu hạn.
