Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ.Nhưng ta cứ cho đi, để được cái vui là đã làm việc thiện.Anh và các bạn chen chúc nhau trên một chiếc bè cao su, lênh đênh trên mặt nước bao la của Thái Bình Dương, không nước uống cũng không lương thực, dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, không hy vọng sẽ được cứu vớt.Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã.Ông viết: "Khi võ quan kia lại gần tôi, tôi còn nhức đầu như búa bổ, nhưng đọc xong bức thư, tôi khỏi liền".Chính đứa nhỏ này cũng vì khổ cực mà đã cố gắng tự rèn luyện để trở nên người.Những khi rảnh, bạn có thể nghỉ ngơi vì hễ gắng sức thì thần kinh căng thẳng, không phải là nghỉ ngơi nữa.Như vậy luôn tám tuần lễ.Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị.Nhưng họ không thèm dùng phương thuốc đó.
