Tôi mới 30 tuổi mà đã có thể cùng diễn thuyết với Phó Thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đã che giấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là “thành công” mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đương đầu với một số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty.Chúng tôi lại phải mượn nhà của dân để học.Mặt khác, nếu bạn không muốn làm việc, bạn phải kiếm đủ tiền để không phải làm việc nữa.Tôi không còn bất cứ lí do nào để phàn nàn.Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng.Một số người định nghĩa “ sự thành công” là một cuộc hành trình kéo dài từ ngày này qua ngày khác, hướng về một mục tiêu có giá trị được đề ra từ trước.Ngay cả những giá trị và nhận thức bên trong chúng ta cũng thay đổi theo thời gianCó phải lúc nào nó cũng sẽ diễn ra như thế này? Cuối cùng, tôi bước sang một giai đoạn mới khi nghe theo lời khuyên của em gái tôi là nên học để lấy bằng về giáo dục.Nó thổi tốc từ mái nhà và hàng hóa còn lại trong kho, từ nền đất cho đến gác mái, tất cả đều bị ngấm nước và bị hư hại.Kết cục là nhiều người trong số họ đã bị “dán chặt” vào màn hình truyền hình