Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.Là người thì nên thế.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.Tôi làm trong năm phút.
