Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.Có ai mất xe lại thế không.Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
