Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.Chẳng cần gì nữa cả.Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.Vật chất? Bạn đâu có.Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.