Tôi quen một bạn trai ưa nhai răng cắn môi để cho thiên hạ coi anh là trầm tư mặc tưởng.Yù thức trách nhiệm cũng chưa có.Họ nghe như lên tiên.Khờ không không biết nhưng chắc chắn là tại yếu đuối.Trong cơ quan có kỷ luật mà họ thụ giáo hay cộng tác, họ cho những luật đúng giờ đúng khắc là dây rối vướng chân họ.Trong mắt họ có những tia nói lên sự chồm tới tương lai, tiến tới mãi mà không thấy rõ mục đích.Họ cứ tiếp tục đá dế.Cái tô bì bún với đôi đũa ăn từ hồi nào.Lúc nào bị như vậy họ cũng bất mãn cả.Có nhiều bạn trai dám có ý nghĩ kẻ nhỏ hơn họ là thế hệ chưa tới, kẻ già hơn họ là thế hệ đã qua và họ đứng trong thế hệ trào tràn, phúc lạc.