Chúng ta có hai cái rỗng.Đó là mong muốn của cá nhân bạn.Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.Chưa có gì để không thích.
