Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
