Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
