Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Là cả ham muốn hành động theo bản chất.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.