Chán nản, nát lòng, tôi không biết quay ngã nào.Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H.Anh ta khuyên tôi rằng: "Tôi biết đối với chị trong ngày này thì việc phải nằm tĩnh dưỡng một năm ròng là một sự rùng rợn.Có khác chi giải một bài toán đệ nhị cấp mà nhất định theo giả thiết hai với hai là năm không? Mà trên đời có biết bao người cứ nhất định nói rằng hai với hai là năm - có khi là 500 nữa, rồi làm cho đời sống của họ và của người khác thành một cảnh địa ngục.Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng.Điều đó cũng không lạ.Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21].Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en.Thình lình tôi nẩy ra cái ý nên làm như mình thích công việc, dù thiệt tâm mình ghét nó.Sau cùng đành phải đóng cửa hiệu.