như ai qua bến nào đó cho tôi nhắn vài câu, thương về đủ thứ.Đi đâu mà áo quần rủi rách một chút, họ ngột ngạc,khó chịu, bẽn lẽn.Lương tâm rộng rãi không hay mọt mại về tiểu tiết.Hai lối xử thế khác nhau chỉ tại hai cách yêu khác nhau.Ơû học đường thì đáng rơi lệ.Ơû chân trời họ gởi hồn theo dòng lá thắm cho người tình góc biển.Nhưng khi họ càng gào thét: Mau lên chứ, vội vàng lên với chú thì thuốc độc của dâm tình đã khiến Bịnh hoạn cắn xương như cắn rúc và tâm hồn họ cũng rã rượi mà kêu la cùng vua của ái tình trong sạch:Trong xã hội có biết bao cô gái viết hằng trăm lá thư thề tạc một chữ đồng đến xương với tình lang, biết bao người gái đã làm vợ rồi, đang làm vợ mà gặp bạn tình cũ vẫn mua bán tình chung cách tự nhiên.Về đường tình ái, họ vẫn bị những cám dỗ nhất là trong tâm tưởng.Jean Le Presbytre gọi sự mê sách của các bạn trai mà tôi nói rõ tiểu thuyết ở đây là cơn khủng hoảng.