Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.Cháu nói thế không đúng.Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
